Không chỉ là điểm dừng chân của những người qua lại, nơi đây nức tiếng gần xa với thương hiệu bánh ú đèo Liêu dân dã, đậm đà gắn với bà Đoàn Thị Ngọ, người giữ nghề suốt 35 năm qua.
Góc bếp nhỏ bên đèo
Trong một chuyến thiện nguyện về xã Nam Trà My, theo lời giới thiệu nhiều người, chúng tôi có dịp ghé thăm quán bánh ú nhỏ bên chân đèo Liêu của bà Ngọ. Không biển hiệu, không quảng cáo rầm rộ, quán bánh mộc mạc ấy chỉ là một góc bếp nhỏ ven đèo.
Mới 5 giờ sáng nhưng khách ra vào tấp nập, người chờ mua bánh, người ngồi thưởng thức ngay tại chỗ, có cả những khách tận phố thị xa xôi chờ nhận bánh mang đi biếu.
Bà Ngọ bắt đầu gói bánh từ khi còn là một thiếu nữ 25 tuổi. Đến nay, khi đã ngoài 60, đôi tay bà vẫn thoăn thoắt, dẻo dai, gói từng chiếc bánh ú với sự khéo léo, thuần thục mà không phải ai cũng có được.
Nghề gói bánh ú bà Ngọ học từ mẹ mình, mỗi lần gói bánh, bà Ngọ như được sống lại trong ký ức tuổi thơ, nơi bếp lửa cũ mẹ bà chỉ dạy cách chọn nếp gói, ướp thịt, xé lá...
Không có máy móc hỗ trợ, mọi công đoạn từ gói đến nấu đều làm thủ công. Hơn 35 năm qua, vợ chồng bà Ngọ thức dậy từ 2 giờ sáng để nhóm lửa rồi gói bánh, nấu bánh kịp giao cho khách khi trời vừa hửng sáng.
Nghe tin đoàn làm thiện nguyện đến mua bánh, ông Lê Cường (68 tuổi, chồng bà Ngọ) vui vẻ tặng thêm 20 chiếc bánh cho đoàn mà không lấy tiền. “Đoàn từ thiện nào đến đây, vợ chồng tui đều muốn góp chút sức nhỏ bé của mình để tặng cho đoàn thêm ấm bụng”, Ông Cường nói.
Lấy công làm lời, lấy tình làm vốn
Điều làm nên thương hiệu bánh ú đèo Liêu chính là nguyên liệu được chọn lọc kỹ càng từ những thứ mộc mạc tinh túy nhất của núi rừng. Gạo nếp dùng để gói bánh là loại nếp đồi thơm dẻo, được bà con trồng trên các sườn đồi quanh vùng, giữ được hương vị đặc trưng không lẫn vào đâu được.
Phần nhân thịt heo cũng không phải loại nuôi công nghiệp mà là heo thả rông tự nhiên, nên mỡ béo, thơm ngậy rất vừa miệng. Khi kết hợp với lớp lá chuối rừng xanh mướt, chiếc bánh ú đèo Liêu không chỉ thơm ngon mà còn mang trong mình hồn cốt của đất đai miền trung du.
Lửa dùng để nấu bánh được nhóm từ keo rừng một loại cây trồng nhiều ở vùng đồi Tiên Phước, cháy lâu tỏa nhiệt đều, giúp bánh chín kỹ, dẻo mềm giữ nguyên hương vị tự nhiên đặc trưng.
Không quảng cáo rầm rộ, nhưng bánh ú đèo Liêu của bà Ngọ vẫn được nhiều người từ phố thị đặt mua. Tuy nhiên, do sức khỏe có hạn, bà chỉ bán trực tiếp tại chỗ cho bà con trong vùng và khách dừng chân giữa đèo, một phần nhỏ thì bà cung cấp cho các trường nội trú trong khu vực.
Chủ yếu là lấy công làm lời, mỗi chiếc bánh bán ra giá chỉ khoảng 2.500 đồng.
Chia tay vợ chồng bà Ngọ trong không gian ấm áp, giữa hương thơm ngọt ngào lan tỏa từ những chiếc bánh ú vừa vớt ra từ bếp củi, lòng người vẫn còn đọng mãi dư vị quê hương giản dị, chân thành.
Nguồn: https://baodanang.vn/vi-que-banh-u-deo-lieu-3308318.html







Bình luận (0)