Họ là những bác sĩ đã lựa chọn khó khăn, dấn thân và bền bỉ tạo dựng chuẩn mực nghề, để từ đó đào tạo nên những lớp kế cận mạnh mẽ, tự tin và nhân ái.
“Trong nghề y, không ai có thể trưởng thành một mình. Mỗi bác sĩ dù là giáo sư đầu ngành hay người trẻ mới vào nghề đều là một mắt xích trong hành trình chung xây dựng một hệ thống y tế chuẩn mực, nhân văn và tiên tiến”, GS.TS Đỗ Tất Cường, Chủ tịch Hội đồng cố vấn Lâm sàng, Hệ thống Y tế Vinmec.
“Điều quý giá nhất chúng tôi nhận được từ những người thầy không chỉ là kiến thức, mà là tiếp nối y đức. Đó là lời nhắc nhở chúng tôi rằng kiến thức có thể cũ đi, công nghệ có thể thay đổi, nhưng y đức nếu được trao truyền đúng cách sẽ đi cùng chúng ta cả đời”, BSCKII Nguyễn Trần Quang Sáng - Trưởng khoa U xương & Phần mềm, Vinmec Times City.
“Khi các “thế hệ vàng” của Vinmec đã và đang nỗ lực “cắm rễ sâu”, đó chính là nội lực giúp thế hệ trẻ như chúng tôi mang theo trên con đường chinh phục tương lai của nền y học dựa trên giá trị”, bác sĩ nội trú Nguyễn Thế Duy, chuyên ngành Ngoại Tổng quát, Đại học VinUni, đang thực tập tại Vinmec Times City.
Nhân dịp Ngày nhà giáo Việt Nam 20/11, câu chuyện của 3 thế hệ bác sĩ Vinmec không chỉ là lời tri ân, tôn vinh những người đã dành cả cuộc đời cho nghề, mà còn khẳng định một niềm tin: Khi người thầy trao đi y đức, họ đã mở ra tương lai cho cả một nền y tế.
Từ lời gửi gắm của mẹ trước khi qua đời đến hành trình hơn nửa thế kỷ “truyền lửa nghề”
GS.TS Đỗ Tất Cường - Chủ tịch Hội đồng cố vấn Lâm sàng, 52 năm kinh nghiệm, gần 14 năm gắn bó với Vinmec
Tôi đến với nghề y bằng một lời gửi gắm thiêng liêng của mẹ trước khi bà qua đời. Ngày ấy, tôi chỉ là cậu học trò, còn quá nhỏ để hiểu hết nỗi lo của người mẹ dành cho tương lai đàn con đông đúc.
GS.TS Đỗ Tất Cường, Chủ tịch Hội đồng cố vấn Lâm sàng, Hệ thống Y tế Vinmec (Ảnh: Vinmec).
Nhưng mẹ đã nhìn thấy trong tôi điều mà chính tôi còn chưa nhận ra: sự phù hợp với nghề thầy thuốc - nghề cứu người.
Bà nói với cha rằng trong số những người con, “nếu có một người làm thầy thuốc để chăm lo sức khỏe cho gia đình, thì chỉ có Cường là hợp nhất”. Lời nói ấy trở thành di nguyện để tôi bước vào Đại học Y Hà Nội cuối năm 1967, thay vì Bách khoa - nơi tôi từng mơ ước.
Và từ đó, hơn 50 năm cống hiến cho ngành y mở ra - một hành trình đầy vất vả, hy sinh nhưng cũng chan chứa hạnh phúc.
Trong suốt quãng đời làm nghề, tôi đã may mắn đồng hành cùng những cột mốc mang tính lịch sử của y học Việt Nam: ca ghép thận đầu tiên năm 1992, ghép gan năm 2004 và ghép tim năm 2010.
Mỗi cuộc đại phẫu có khi kéo dài hơn chục tiếng, các kíp mổ đứng liên tục đến quên cả ăn uống, nhưng chỉ cần bệnh nhân hồi phục là mọi mệt mỏi đều tan biến.
Tôi từng trắng đêm chiến đấu để giành lại sự sống cho người công nhân bị máy phát điện nghiền nát lồng ngực, từng đau đáu bên những bệnh nhân thở yếu, từng vui mừng tột độ khi họ xuất viện trở về với gia đình. Những khoảnh khắc ấy chính là hạnh phúc lớn nhất, vượt xa mọi giải thưởng hay danh hiệu mà tôi may mắn nhận được.
Nghiên cứu khoa học đến với tôi như một mạch chảy tất yếu. Từ sáng chế dụng cụ mở khí quản khẩn cấp TC-08 đoạt giải Nhất VIFOTEC, cho đến những công trình ghép tạng được trao Giải thưởng Hồ Chí Minh, tôi luôn tin rằng nghiên cứu không phải để ghi tên mình vào một danh sách, mà để giúp đồng nghiệp làm nghề dễ hơn và an toàn hơn, để thêm nhiều người bệnh được cứu sống trong thời khắc sinh tử.
Năm 2012, tôi chọn tiếp tục gắn bó với sự nghiệp chăm sóc sức khỏe người dân bằng cách bước vào một môi trường mới - Vinmec. Ngày đầu tiên cùng Vinmec xây dựng những nền móng của các chuyên ngành mũi nhọn, tôi cảm nhận rõ khát vọng xây dựng mô hình y tế chuẩn quốc tế trên chính đất nước mình.
"Tôi đến với nghề y bằng một lời gửi gắm thiêng liêng của mẹ trước khi bà qua đời", GS Cường chia sẻ (Ảnh: Vinmec).
Từ hồi sức cấp cứu, ghép tạng, đến đào tạo nhân lực, tôi đã chứng kiến từng bước trưởng thành của đội ngũ bác sĩ trẻ, những người ngày nay đang tiếp tục làm chủ nhiều kỹ thuật khó - có những thứ trước đây thế hệ chúng tôi chưa nghĩ tới.
Hơn cả những thành tựu kỹ thuật, điều khiến tôi tự hào nhất chính là nhìn thấy thế hệ bác sĩ kế cận trưởng thành từng ngày. Tôi hiểu rằng mình không thể trực tiếp thực hiện các kỹ thuật mãi, nhưng tri thức và tinh thần nghề nghiệp có thể lan tỏa và sống lâu hơn cả đời người thầy thuốc.
Vì thế, tôi dành nhiều thời gian để đào tạo, truyền nghề, chia sẻ từng kinh nghiệm, từng sai sót phải tránh, từng thái độ phải giữ khi đối diện bệnh nhân. Một câu nói, một cử chỉ nhỏ thôi cũng có thể khiến bệnh nhân an lòng nhưng đôi khi lại làm họ lo lắng - điều mà một bác sĩ phải luôn cẩn trọng.
Sau hơn nửa thế kỷ làm nghề, tôi càng thấm thía rằng nghề y là một nghề rất đẹp - đẹp bởi trách nhiệm, sự hy sinh và tình người.
Nếu được lựa chọn lại, tôi vẫn sẽ chọn con đường này, vẫn biết ơn mẹ vì đã nhìn thấy đúng tương lai của tôi, và vẫn đi tiếp cùng Vinmec để đào tạo thêm nhiều bác sĩ tài năng, để tiếp tục góp phần nhỏ bé của mình vào việc chăm sóc sức khỏe nhân dân.
Sự trưởng thành của bác sĩ không thể bị “tự động hóa”
BSCKII Nguyễn Trần Quang Sáng - Trưởng khoa Phẫu thuật U xương & Phần mềm, Vinmec Times City, 16 năm kinh nghiệm, 5 năm gắn bó với Vinmec
“Khi đặt câu hỏi đúng, em đã cứu bệnh nhân được một nửa”.
“Em phải hiểu bệnh nhân như một con người, không phải như một ca bệnh”.
“Một bác sĩ giỏi trước hết phải là người tử tế”.
Đó là những nguyên tắc không có trong bất kỳ giáo trình nào mà các thầy cô - những người chúng tôi luôn gọi là “thế hệ vàng” của nền y học Việt Nam truyền dạy lại.
BSCKII Nguyễn Trần Quang Sáng - Trưởng khoa Phẫu thuật U xương & Phần mềm, Vinmec Times City (Ảnh: Vinmec).
Tại Vinmec, chúng tôi - những người tiếp bước các thầy - đang được trao cơ hội để cùng nhau tạo nên kỳ tích và tự tin đưa thành tựu y học Việt Nam đến với các hội nghị quốc tế lớn.
Trong giai đoạn công nghệ phát triển vượt bậc, thế hệ bác sĩ như tôi được AI hỗ trợ chẩn đoán, robot hỗ trợ phẫu thuật, dữ liệu lớn tối ưu hóa quy trình điều trị… Nhưng ở Vinmec, với nền tảng văn hóa được xây dựng bởi những thế hệ đi trước, chúng tôi thấu hiểu sâu sắc rằng sự trưởng thành của một bác sĩ không thể bị “tự động hóa”.
Công nghệ có thể giúp chúng tôi “nhanh hơn, chính xác hơn”, nhưng lời truyền dạy của những người thầy đã cho chúng tôi những điều quan trọng hơn cả đó là lòng trắc ẩn, trách nhiệm, sự kiên nhẫn và cả sự khiêm nhường trước y học.
Triết lý “nghề dạy nghề” vì thế không chỉ là truyền thống tại Vinmec mà là nền tảng giúp chúng tôi phát triển bền vững.
Công nghệ đang hỗ trợ đắc lực cho lĩnh vực phẫu thuật ung thư xương (Ảnh: Vinmec).
Chuyên môn của tôi là phẫu thuật ung thư xương - một lĩnh vực giúp tôi chứng kiến những tình cảnh éo le tưởng chừng không thể xảy ra trên đời. Đặc biệt là khi phải chứng kiến những em bé chịu đựng nỗi đau cắt cụt chi khi mắc căn bệnh ung thư xương.
Từ nguyên tắc cốt lõi “xây dựng nền y học dựa trên giá trị - lấy người bệnh làm trung tâm” được trao truyền từ thế hệ này qua thế hệ khác tại Vinmec đã giúp chúng tôi tìm ra giải pháp bảo vệ đôi chân cho các em.
Nhờ công nghệ in 3D - sự phối hợp giữa các kỹ sư VinUni và các bác sĩ Vinmec - kỳ tích đã xảy ra: Thay thế phần xương bệnh bằng xương khớp nhân tạo in 3D được “đo ni đóng giày” cho từng bệnh nhi, thậm chí có khả năng “lớn lên cùng cơ thể” các em.
16 năm làm nghề đã giúp tôi hiểu rằng khi có một điểm tựa vững chắc để bám rễ, chúng tôi mới có thể vươn lên mạnh mẽ trong tương lai. Bởi vậy, khi đến với Vinmec, tôi không chỉ để làm chuyên môn mà còn tiếp bước thế hệ cha anh xây dựng nền học thuật vị nhân sinh và trao truyền lại cho thế hệ trẻ.
Bởi y khoa không chỉ là chẩn đoán - điều trị, mà còn cần khả năng lắng nghe, đồng cảm và đưa ra lựa chọn đúng đắn nhất cho bệnh nhân trong hoàn cảnh khó khăn nhất.
Ngày hôm nay, nhiều bác sĩ thuộc thế hệ của tôi tại Vinmec đã trở thành những người đứng đầu kíp mổ, là báo cáo viên thường xuyên tại các hội nghị quốc tế, là tác giả của các nghiên cứu đăng trên tạp chí khoa học uy tín.
Nhưng phía sau những thành tựu ấy là một hành trình dài, nơi chúng tôi từng run rẩy trong ca mổ đầu tiên, từng mất ngủ vì một quyết định trước bệnh nhân nặng và từng được người thầy đứng sau nhắc nhở: “Quan trọng nhất là phải hiểu bệnh nhân đang cần gì”.
Khi thế hệ trẻ trưởng thành, vòng tròn truyền nghề tiếp tục mở rộng tại Vinmec. Chúng tôi đang trở thành thế hệ kế cận: hướng dẫn thực hành lâm sàng, phụ trách các chương trình đào tạo nội bộ, giảng dạy mô phỏng, đồng hành cùng đồng nghiệp trong những ca phẫu thuật khó.
“Thế hệ cha anh không chỉ dạy tôi cách cầm dao mổ, mà dạy tôi cách trở thành một người bác sĩ đúng nghĩa”
Bác sĩ nội trú Nguyễn Thế Duy, chuyên ngành Ngoại tổng quát, Đại học VinUni
Tôi vẫn nhớ rất rõ ngày đầu tiên đặt chân vào phòng mổ Vinmec với vai trò là một thành viên thực sự của ê-kíp. Đó là ca phẫu thuật cho một bệnh nhân lớn tuổi bị tai nạn. Tôi được giao nhiệm vụ chuẩn bị dụng cụ, hỗ trợ hút dịch và giữ vị trí phẫu trường.
Bác sĩ nội trú Nguyễn Thế Duy, chuyên ngành Ngoại tổng quát, Đại học VinUni (Ảnh: Vinmec).
Những động tác tưởng chừng đơn giản ấy lại khiến lòng bàn tay tôi đổ mồ hôi. Nhưng khi ánh đèn mổ bật sáng, tiếng máy hút vang lên, tiếng nhịp tim bệnh nhân đều đều trong monitor, tôi cảm nhận rõ ràng một điều: tất cả kiến thức đã học - giải phẫu, sinh lý, quy trình vô khuẩn - đang hiển hiện sống động trước mắt tôi.
Kết thúc ca mổ, mồ hôi ướt lưng áo, tôi bước ra khỏi phòng mà như vừa trải qua một cuộc trưởng thành thật sự.
Tại Vinmec, chúng tôi được tạo điều kiện để làm việc trực tiếp với người bệnh từ ngày đầu, được giám sát chặt chẽ nhưng không kìm hãm, được giao những nhiệm vụ thật, trách nhiệm thật, được đánh giá bằng hiệu quả của ca bệnh.
Theo BS Duy, thế hệ đi trước tạo những nấc thang vững chắc trên con đường trưởng thành nghề của bác sĩ trẻ (Ảnh: Vinmec).
Nhưng thế hệ cha anh không chỉ dạy cách cầm dao mổ, mà dạy tôi cách trở thành một người bác sĩ đúng nghĩa.
Đó là những buổi giao ban kéo dài hàng giờ, nơi các thầy phân tích từng chi tiết của phim chụp, của khối tổn thương nhưng đồng thời cũng trao đổi những câu chuyện vượt khỏi khuôn khổ chuyên môn về hoàn cảnh bệnh nhân, nỗi lo lắng của gia đình.
“Đừng chữa bệnh chỉ bằng phác đồ, hãy chữa bệnh bằng cả trái tim” - đó là điều tôi học được từ các thầy bởi đôi khi điều bệnh nhân cần là một cái gật đầu trấn an, một lời giải thích đủ chậm để họ hiểu và đủ ấm để họ yên tâm.
Những hành động nhỏ bé nhưng lặp đi lặp lại ấy dạy tôi rằng sự tử tế không bao giờ là điều thứ yếu trong y khoa mà là một phần của chuyên môn.
“Đừng chữa bệnh chỉ bằng phác đồ, hãy chữa bệnh bằng cả trái tim” là bài học luôn khắc ghi của BS Duy (Ảnh: Vinmec).
Tinh thần nhân ái ở Vinmec không nằm trên những khẩu hiệu treo tường mà hiện diện trong từng cuộc hội chẩn liên viện để tìm thêm một hy vọng cho bệnh nhân, là tranh thủ thời gian cuối tuần tổ chức khám bệnh miễn phí, thậm chí hỗ trợ tài chính cho gia đình khó khăn để họ có thể tiếp tục điều trị.
Những điều đó khiến tôi hiểu rằng: trở thành bác sĩ giỏi rất quan trọng, nhưng trở thành bác sĩ tử tế còn quan trọng hơn. Và tôi may mắn khi được lớn lên trong một môi trường mà sự nhân ái được truyền lại một cách sống động bằng chính giá trị mà các thế hệ đi trước đang ngày đêm vun đắp.
Nhờ vậy, mỗi ngày bước chân vào Vinmec, tôi đều tự nhắc mình: kiến thức giúp chữa lành cơ thể, nhưng tình thương mới giúp tôi chữa lành con người. Và đó là giá trị lớn nhất của nghề y.
Nguồn: https://dantri.com.vn/suc-khoe/tri-an-the-he-vang-cam-re-sau-de-doi-ngu-ke-can-thoa-chi-vuon-ra-the-gioi-20251120070421861.htm






Bình luận (0)